
*******************
Trong vắt như một thoi hổ phách. Mát rượi như một khối thạch rau câu. Mềm mại như một con cúi bông nõn và mịn màng như mặt lụa tơ tằm. Ấy chính là miếng bánh gio khi vừa lột khỏi lượt lá dong vàng rượi.
Đặt cả tấm lá và miếng bánh lên trên một chiếc đĩa nhỏ. Thoi hổ phách rung rinh, lóng lánh. Rưới lên một thìa mật mía thoảng chút hương gừng già thơm cay. Bạn hãy nếm thử một miếng đi. Và bạn nhất định phải thừa nhận với tôi rằng: Trong cái thời khắc giao mùa dở dang mưa nắng này, khó có thể gì hợp khẩu và hợp tình hơn thế
Cái khó là ở chỗ, khó kiếm được nổi những thức nguyên liệu để làm bánh gio giữa chốn thị thành Hà Nội những năm đầu thế kỷ 21 này. Những là lá bồ tát, những là quả xoan già, những là trái thầu dầu tía… Chứ cái tang nếp cái hoa vàng, và mật mía nước chè hai đầu bảng, thì bây giờ đồng đất chợ búa nơi đâu cũng sẵn lắm.
Ấy kể như cô Béo bán hàng bánh tro nổi tiếng ở đầu chợ Hôm Đức Viên mé cổng phố Huế ấy, bán bánh gio chuyên nghệ đã hàng bao nhiêu năm mà có biết làm bánh đâu. Chỉ nói là nói theo lý thuyết thôi. Nào là ngâm gạo, đốt gio, ngâm gio, gạn nước, lọc nước, ngâm gạo nước gio, gói bánh, luộc bánh, chưng mật …Nhưng có một bí quyết nghe nhiều người làm bánh truyền tụng. Ấy là khi luộc bánh, nước phải thật trong, đừng dính tí mỡ màng nào, thì bánh mới có thể nhừ mà không bị sượng, không bị rã.
Nhưng cũng tùy mỗi địa phương, cách đốt gio ngâm bánh cũng hơi khác. Có khi là tro than cây tầm gửi cây dọc, thân lá cây vừng khô, cành bưởi tươi, thân cây sương song( cây gai nhể ốc)…
Có nơi gói lá chít, có nơi gói lá dong, thật ra phải gọi đúng tên loại lá gói bánh gio là lá bồ tát, một loại lá dong rất nhỏ bản, mọc dại bên những bờ ao quê.
Nơi gói bánh hình chóp nhọn, nơi gói bánh hình răng bừa,nơi gói hình tròn vo như ống cơm lam …
Nếu có thời gian mời bạn cùng về làng Yên Sở, Hoài Đức để được thưởng thức món bánh gio đặc sản nơi đây. Và rồi thì bạn hãy cứ tha hồ nếm cho thoả thích những chiếc bánh gio mới vớt khỏi những thùng nấu bánh bốc hơi nghi ngút.
Nhưng mà các cụ cao tuổi nhủ rằng: Bánh gio, phải ăn lúc đã để nguội mới thật hay. Vì lúc đó mùi vôi đã bớt nồng, tấm bánh đã đanh lại, độ dẻo và độ giòn đều đã được tăng lên. Ăn với chút mật hay đường thôi, cũng đã thấy mát lịm tim gan.